Trang

"Những con đường anh đi rồi cũng đưa anh về bên em"
Hiển thị các bài đăng có nhãn Cảm xúc. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Cảm xúc. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 1 tháng 5, 2022

Cảm xúc tháng 5



Tháng năm về,

hoa nắng đầy trước ngõ

Chiều phố biển

thoáng phượng hồng thắp lửa

Người có còn

nhớ đến bến sông xưa?

Nhớ rặng dừa,

nghiêng mình chải tóc chiều mưa

Nhớ phố cũ, 

tiếng dương cầm nhắn nhủ,...

Câu thơ buồn

nằm lặng... giấc mơ trưa....!



Chủ Nhật, 13 tháng 12, 2020

Giấu

Giấu anh vào nỗi nhớ của em 
Thu qua đông tới lại nhớ thêm
 Lặng nhìn rêu phủ bên thềm cũ 
Tự hỏi người xưa còn nhớ em?!

Thứ Ba, 12 tháng 6, 2018

Cảm xúc tháng sáu

13:56 30 thg 6/ 2012    Lời bình 8    Nguồn trích 0   683 Lượt xem     Công khai


        Tháng sáu, trời mưa…

        Tháng sáu, những tia nắng vàng buông màu, ngày chút giận hờn vào trong lòng không gian. Những buổi trưa cơn gió cựa gầm gừ, từng phiến lá căng mình cố che đậy cho đất mẹ ngủ bình yên. Tháng sáu, chớp nhoáng những vô thức, bầu trời mang tính nết cô thiếu nữ tuổi đôi mươi. Mưa cùng nắng chen chân nhau cũng chẳng làm vui một tâm hồn người son trẻ. Tháng sáu, em và giấc mơ màu thiên thanh bước qua thêm một tuổi nữa... Mỗi một khoảng thời gian qua là một mốc son mới của cuộc đời được ghi lại. Mỗi một năm qua, một mùa qua trong ai kia đều có thêm một hay nhiều dòng cảm xúc khác nhau, mỗi thứ cảm xúc ấy lại nói lên một tâm trạng cũng thật riêng. Khi thì trầm tư phẳng lặng, khi thì sóng dậy cồn cào như muốn hóa cơn cuồng phong chút thịnh nộ. Khi thì tẻ nhạt không sắc màu, khi thì lẫn lộn giữa thực hư, hư ảo.....Thôi thì gác thời gian vào gió để cho mây đưa tình người vào những miền cô liêu xa. Gác những bận tâm chẳng đáng có nơi lòng đầy, đêm dài nhiều khi trời đổ thác cho ta say men trong hạnh hỷ....Chiều nay em lại lang thang ra biển ngắm hoàng hôn. Ngồi góc cà phê cũ quen thuộc thả mắt nhìn ra tận cuối chân mây... nơi biển và trời giao nhau.... nhớ những câu anh nói làm em nghẹn ngào trong nước mắt...




          "Chiều về...anh thường lái xe ngang biển, ngắm những giọt nắng hoàng hôn, anh lại nhớ về em, nhớ nụ cười hồn nhiên đáng yêu của em, nhớ những dòng tình thơ đầy kỷ niệm của đôi ta. Ước gì cuộc sống con người có thể dễ dàng và tốt đẹp hơn để anh có thể được bên em, cùng đi ngao du thiên hạ, chỉ cho em thấy những nơi anh đã đi qua, những cảm xúc anh đã từng có, những giọt nước mắt vì không biết chia sẻ cùng ai...

Phương xa đó, em chắc vẫn đang sống một cuộc sống bình thường bằng một trái tim chân tình dịu dàng mà có lẽ sẽ không ai nhận ra được. Và anh biết em vẫn chờ anh, vẫn hy vọng vào một điều kỳ diệu, nhưng chắc trái tim em giờ đây cũng đang lạnh như anh vậy, cũng đóng băng vì những ngày tháng không có người mình yêu. Nghĩ đến điều đó anh chỉ muốn có cánh bay...bay về phương ấy, để cùng em đi đến những thảo nguyên xanh...yên bình vui chơi cùng muông thú, xa rời cái thế tục ồn ào thiếu tình người và bon chen. Anh sẽ cùng em trò chuyện, ngâm thơ dưới ánh trăng đêm, dưới nắng sớm, trên thảm cỏ non, anh và em sẽ tựa đầu vào nhau ngủ một giấc thật dịu êm bên nắng vàng hoàng hôn ấm áp...!!


Chiều hoàng hôn..thơ tình..anh ngồi 
viết..!
 Mây thẫn thờ..giăng màu tím..nhớ thương..!!
Gió giành mưa..gió 
ghé vào..gió chọc..!
Thơ hỏi anh..!người ơi: "có nhớ không"..?! 

Chiều hoàng hôn..thơ miên man..thơ dệt..!
Chắc tại vì..thơ nhớ quá 
"người ta"..!!
Đem nỗi lòng..mến yêu..thơ đơm kết..!
 Gởi một 
người..thương nhớ..ở phương xa..!!"






Em lại viết tên anh... lên trang giấy
Nắn nót thêm...  niềm thương nhớ đong đầy
Và em viết... những bài thơ tha thiết... 
Dấu vào tim... những ấm áp yêu thương...
 Rồi mai đây... phải  bước tiếp chặng đường 
Em đã bước... đầy chông gai và thử thách.... 

Trong lòng em... biển sẽ mãi trong xanh... 
Có nắng vàng ấm áp và trong lành 
Có những vần thơ thơm nồng... tình biển 
Những dấu yêu... những vần thơ nồng ấm.... 

Sóng tự tình... khúc giao hưởng rì rầm 
Một bến bờ... đến mãi bến bờ xa... 
Chiều bên này... nắng vẫn ấm chan hòa.. 
Đêm bên kia... màn đêm đã giăng hoa... 

Người hãy ngủ... đêm đã sắp sang ngày.. 
Cho gối mộng....  ấm áp giấc nồng say 
Cho yêu thương... về tràn lấp đong đầy.. 
Cho vòng tay mãi ấm... tay trong tay....!!! 

Vầng trăng...mọc ở bể khơi..!
Cùng trong một lúc...góc trời soi chung..!!
Đêm xa...ai đó sầu mong..?
Thâu canh ai nhớ...mơ màng nhớ ai..?!
Em có nụ cười...mộng tưởng như trăng..! 
Cao ngất ngưởng...mà cô đơn vằng vặc..!! 
Giữa thế giới...chập chùng sao giăng mắc..! 
Tôi ở nơi nào...em nhận ra chăng..?!
Ai chẳng lấm đời...vì bụi trần gian..! 
Buồn đến mấy...cũng chỉ bằng sợi tóc..!! 
Thôi thì đợi...hôm nào trăng em mọc..! 
Thả buồn bay...cho gió cuốn về ngàn..!!
Cho tôi về...giữa hồn em mênh mang..! 
Trăng ngàn năm...không là trăng cô độc..!! 
Hương thời gian...ướp trong từng sợi tóc..! 
Ru tôi ru tôi...giấc ngủ dịu dàng..!!

Trăng đêm nay trăng của người
Ánh vàng dịu vợi nụ cười người thương
Dù xa cách biệt trùng dương
Trăng đêm nay đến từ phương trời nào?


Trăng lung linh tỏa sáng cùng ngàn sao
Cùng trăng... anh đến ngọt ngào vần thơ
Dù anh là thật...  hay chỉ là mơ
Vẫn cho em cả một bờ vai êm


Đêm nay anh đến trăng lại sáng thêm
Khát khao em nắm được bàn tay mềm
Cho một lần thôi mang theo hơi ấm
Cho đêm nay mơ mộng anh trăng ngàn




Tình cờ...anh gặp lại vầng trăng..! 
Một nửa vầng trăng thôi...một nửa..!! 
Trăng vẫn đấy...mà em xa quá..! 
Nơi cuối trời...em có ngóng trăng lên..?! 


Nắng đã tắt lâu rồi...trăng thức dậy dịu êm..! 
Trăng đầu tháng...có lần em ví..!! 
Chữ D hoa...như vầng trăng xẻ nửa..! 
Tên anh...như nửa trăng mờ tỏ.... 
Ai bỏ quên...lặng lẽ sáng bên trời..!!!

Chủ Nhật, 29 tháng 4, 2018

Tóc dài ơi

Thuở học trò ngây thơ sao thương quá
Không vần thơ chỉ có tờ câu đố
Của ai kia dấu ở dưới ngăn bàn
Của một thời thơ dại vui chứa chan

Z20 là mật danh người đó
Em thơ dại cũng bày đặt chứng tỏ
Chọn mật danh K9 cho riêng mình
Thuở học trò cũng phá nghịch linh tinh...



Thời áo trắng em với nụ cười xinh
Chẳng biết có từng  làm ai đau khổ
Chỉ biết rằng khi hè hoa phượng nở
Người li hương đến tận bến bờ xa...

Không tin tức, chẳng nhắn nhủ thế mà
Nhìn phượng cháy đỏ rực nơi đầu ngõ
Kỉ niệm xưa lại tíu tít ùa về
Người phương xa... biết còn nhớ phượng quê...

Thuở ngây thơ... chưa biết nói ước thề
Chỉ trao nhau nào là me cóc ổi
Mắt trộm nhìn... đỏ mặt ai bối rối
Nhớ một thời... thương quá tóc dài ơi...
                  Chân Tình: 08:57 17 tháng 5, 2013

Thứ Hai, 16 tháng 10, 2017

Em đi tìm anh - Noo PT

ܓܨღღChân Tìnhღღܓ
16:07 16 thg 11 2012
Chuyện tình buồn...
xếp vào ngăn quá khứ
Những yêu thương...
đem trả hết cho người
Lần đầu gặp...
và cả lần sau cuối
Nhớ một thời...
khắc khoải những đầy vơi....



Xin trả hết...
tình kia vào dĩ vãng
Những mặn nồng...
cả vị đắng bờ môi
Xin trả hết...
tình ơi..! không nợ nữa
Một cuộc tình
Một kết thúc... phai phôi

Thứ Bảy, 15 tháng 10, 2016

Nỗi nhớ

                       Nỗi nhớ âm ỉ cuộn lên từ bên trong. Giờ này chắc anh cũng thức dậy rồi. Nơi đó nơi em chưa từng đặt chân đến….“Ừ, thì em nhớ anh! Dẫu biết nỗi nhớ cũng chỉ là nỗi nhớ. Như ngôi sao xa lạc vào muôn thuở. Biết chẳng bao giờ anh thuộc về em!” Em là nước, lúc lạnh có thể đông cứng làm tê dại những bàn tay, lúc nóng thì lại tan ra thậm chí có thể sôi nóng bỏng. Nước có thể chạy đến mọi nơi, em cũng thế, nơi nào có gió, có anh - em sẽ đến. Nước mềm nhưng không yếu, em có thể đau nhưng không khóc dù là đơn độc. Dù là vô vọng, em sẽ vẫn đi về phía anh, đi về phía mênh mông. Người ta bảo chẳng có gì điên hơn là chạy theo gió, nhưng nước vốn không thể níu giữ được gió - nước chỉ có thể tan ra rồi chạy theo gió, để một lúc nào đó nói cho gió biết “gió dừng thì nước lặng”, rằng nước chính là nơi dừng chân của gió. 

Em đi về phía anh, đi về phía mênh mông…
“Bằng những ảo ảnh đã hoá thành cuộc sống.
         Hãy đón em với vòng tay ấm rộng.
               Và nụ hôn dài,... dài đến triệu năm không?”
Chẳng có nụ hôn nào dài đến triệu năm đâu anh, cũng như tình yêu vốn chẳng là mãi mãi. Nhưng em cũng có sống mãi trên đời đâu, em cũng chẳng cần những thứ bất tử mà mọi người chạy theo. Với em tình yêu đơn thuần là khoảnh khắc, là những rung cảm tự đáy lòng. Giống như nước - tình yêu của nước là gì nhỉ? Là những gợn sóng khi gió thoảng qua dù là gió vô tình. Những gợn sóng lăn tăn từ đáy dòng nước cuộn lên trên bề mặt.Trông thì hiền hoà bởi đơn giản chỉ là gợn sóng nhưng dưới lòng nó là bão giông?
... và em sẽ ở đây chờ anh về.
Trái tim em vẫn ấm chỉ có bàn tay là lạnh. Và em thích thế. Em vẫn thích nhìn gió thổi và mong được bay cùng gió chứ em không thích gió dừng lại, rồi ở yên một chỗ với nước. Như thế gió không còn là gió - mạnh mẽ và phóng khoáng - dù là cô độc. Còn nước cũng chẳng còn là nước, chẳng còn đằm thắm đợi chờ gió mà sẽ yếu đi thì sao?
        Dòng đời mong manh thật nhưng em là nước! Và em sẽ chờ anh, cho đến khi nào có thể…
                                                                                                                                                  Sưu tầm

Chủ Nhật, 12 tháng 6, 2016

Tháng 6 trời mưa...!

Tháng sáu, trời mưa…

        Tháng sáu, những tia nắng vàng buông màu, ngày chút giận hờn vào trong lòng không gian. Những buổi trưa cơn gió cựa gầm gừ, từng phiến lá căng mình cố che đậy cho đất mẹ ngủ bình yên. Tháng sáu, chớp nhoáng những vô thức, bầu trời mang tính nết cô thiếu nữ tuổi đôi mươi. Mưa cùng nắng chen chân nhau cũng chẳng làm vui một tâm hồn người son trẻ. Tháng sáu, em và giấc mơ màu thiên thanh bước qua thêm một tuổi nữa... Mỗi một khoảng thời gian qua là một mốc son mới của cuộc đời được ghi lại. Mỗi một năm qua, một mùa qua trong ai kia đều có thêm một hay nhiều dòng cảm xúc khác nhau, mỗi thứ cảm xúc ấy lại nói lên một tâm trạng cũng thật riêng. Khi thì trầm tư phẳng lặng, khi thì sóng dậy cồn cào như muốn hóa cơn cuồng phong chút thịnh nộ. Khi thì tẻ nhạt không sắc màu, khi thì lẫn lộn giữa thực hư, hư ảo.....Thôi thì gác thời gian vào gió để cho mây đưa tình người vào những miền cô liêu xa. Gác những bận tâm chẳng đáng có nơi lòng đầy, đêm dài nhiều khi trời đổ thác cho ta say men trong hạnh hỷ....Chiều nay em lại lang thang ra biển ngắm hoàng hôn. Ngồi góc cà phê cũ quen thuộc thả mắt nhìn ra tận cuối chân mây... nơi biển và trời giao nhau.... nhớ những câu anh nói làm em nghẹn ngào trong nước mắt...
          "Chiều về...anh thường lái xe ngang biển, ngắm những giọt nắng hoàng hôn, anh lại nhớ về em, nhớ nụ cười hồn nhiên đáng yêu của em, nhớ những dòng tình thơ đầy kỷ niệm của đôi ta. Ước gì cuộc sống con người có thể dễ dàng và tốt đẹp hơn để anh có thể được bên em, cùng đi ngao du thiên hạ, chỉ cho em thấy những nơi anh đã đi qua, những cảm xúc anh đã từng có, những giọt nước mắt vì không biết chia sẻ cùng ai...
          Phương xa đó, em chắc vẫn đang sống một cuộc sống bình thường bằng một trái tim chân tình dịu dàng mà có lẽ sẽ không ai nhận ra được. Và anh biết em vẫn chờ anh, vẫn hy vọng vào một điều kỳ diệu, nhưng chắc trái tim em giờ đây cũng đang lạnh như anh vậy,..."
                                              13h56 ngày 30/06/2012

Thứ Tư, 30 tháng 3, 2016

Kỉ niệm...!

Hạ ghé sang nơi anh xuân còn biếc
Có bập bùng phượng thắp lửa hè sang
Góc lầu ba nơi xưa ấy rộn ràng
Nhớ dáng ai giờ vẫn còn hoài niệm



Nơi phương xa có bao giờ anh biết
Nhớ về thời "đứng ngọng nghịu làm thơ..."
Những lá thư viết vẫn hoài dang dở
"Thi sĩ "xưa... nào dám gửi bao giờ

Hạ ghé sang hoa phượng hồng thắp lửa
Cho dấu yêu lại ấm áp quay về
Áo dài em nghiêng tóc xõa trời quê
Mùa kỉ niệm lại về trong thương nhớ

CT Ngày 16 tháng 05 năm 2013

Thứ Ba, 15 tháng 3, 2016

Tóc dài ơi...!

Thuở học trò ngây thơ sao thương quá
Không vần thơ mà những tờ câu đố
Của ai kia dấu ở dưới ngăn bàn
Của một thời thơ dại vui chứa chan

Z20 là mật danh người đó
Em thơ dại cũng bày đặt chứng tỏ
Chọn mật danh K9 cho riêng mình
Thuở học trò cũng phá phách linh tinh...



Thời áo trắng em với nụ cười xinh
Chẳng biết có làm ai từng đau khổ
Chỉ biết rằng khi hè hoa phượng nở
Người ly hương đến tận bến bờ xa...

Không tin tức, chẳng nhắn nhủ thế mà
Nhìn phượng cháy đỏ rực nơi đầu ngõ
Kỉ niệm xưa lại tíu tít ùa về
Người phương xa... biết còn nhớ phượng quê...

Thuở ngây thơ... chẳng biết nói ước thề
Chỉ cho nhau nào là me, cóc, ổi
Mắt trộm nhìn... đỏ mặt ai bối rối
Nhớ một thời... thương quá tóc dài ơi...

Chân Tình    08:57 Ngày 17 tháng 05 năm 2013

Thứ Sáu, 11 tháng 3, 2016

Tri kỉ

(Thân mến tặng bài thơ này cho người bạn thân của Chân Tình)
Mở ngăn kỉ niệm của ngày xưa
Bạn tôi lúc ấy ta ca về
Ăn vội chén cơm đà nguội lạnh
Trò chuyện cùng tôi bên ấm trà

Cùng tôi trò chuyện về quê hương
Về những tháng, năm phơi gió sương
Về cha, mẹ chịu bao khó nhọc
Nuôi lớn thành người trí kiên cường

Chia sẻ cùng tôi những buồn vui
Hỉ, nộ, ái, ố của cuộc đời
Những bản tình ca hay bất tận
Những giọt nước mắt, những nụ cười

Xin cảm ơn người đã cho tôi
Tri kỉ bao năm vẫn mặn mòi
Tương thân, tương ái, đời vui sống
Sóng gió cuộc đời vẫn bên tôi


Xin cảm ơn người những vần thơ
Nặng tình thân ái nặng hoài mơ
"Vườn trăng" ngày ấy luôn còn mãi
Bên tôi thân thiết chẳng xa dời!
                           Phố biển 11/03/2016




Cuộc đời chẳng phải là mơ
Chua cay đắng chát nên thơ có hồn
Cảm ơn vạt nắng thời gian
Cho tôi thấy bạn người luôn chung đường
Dẫu cho cách biệt hai phương
Chia bùi sẻ ngọt nỗi lòng cùng tôi
Mỗi khi gian khó chuyện đời 
Trà thơm bạn nói bạn cười khuyên răn
Cảm ơn thơ dệt nồng nàn
Mát như dòng suối lan tràn muôn phương
Cảm ơn tình thắm tấm lòng 

Tha hương bớt tủi thân thương bạn hiền

Việt Vương18:13 Ngày 13 tháng 03 năm 2016



Thứ Ba, 3 tháng 3, 2015

Cảm xúc...!

              Xuân về trên phố biển, em chợt thấy mùa về quanh mình xanh biếc những mầm non…  Xuân phương Nam ấm áp với những cơn gió nhẹ mát dịu lại làm em nhớ những ngày mưa ngồi nghe tiếng mưa rơi, tập tành viết lách… em qua tuổi mình, qua những vùng trời kỉ niệm mà đâu hay mình đã bỏ lại sau lưng những thổn thức của mùa!



         Qua đi những ngày mưa buồn. Trái tim em khe khẽ rung lên khi gặp những cơn gió lạnh, thổn thức bởi  tiếng sóng vỗ ì oạp bên ghềnh đá trong đêm vắng, thương ai một mình lang thang quán đêm, thèm chút hơi ấm từ đôi bàn tay gầy mong manh mà tất cả chỉ là hư ảo ...
     Giữa những ngày xuân, Em vẫn đong đếm thời gian bằng những vòng bánh xe lăn, rồi thảng thốt nhận ra rằng tuổi mình theo mùa đi mãi ...
      Đã qua đi những ngày mưa buồn, qua đi những run rẩy khi nghe bài hát  " Mùa xuân vừa đến hoa về trên những bàn tay. Và em vừa đến thay màu áo mới vì anh ..." Em vẫn chờ dấu chân xưa một lần thôi ngập ngừng dừng lại bên thềm, để gió, để nắng, để mưa ngưng đọng lại trong khoảnh khắc chùng chình của cõi lòng...
      Qua đi những ngày buồn. Cái cảm giác lãng đãng ấy cũng tựa hồ tan theo đất trời vào Xuân. Em khoác thêm áo mới, tung tăng trong gió sớm, hồn nhiên líu lo như con chim sẻ nhỏ, vô ưu như chưa chạm ngõ 20. Em vẫn thèm cảm giác bay lên, bay lên ...
      Nhưng, chính khi lòng mình rộng mở nhất, em lại thèm cái cảm giác ai đó nắm tay mình ấm áp cùng chia sẻ... vị cay nồng tháng năm...