Trang

"Những con đường anh đi rồi cũng đưa anh về bên em"
Hiển thị các bài đăng có nhãn Nỗi niềm. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Nỗi niềm. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 30 tháng 12, 2014

Khúc giao mùa

Xuân về nhuộm hồng thắm môi em
Hoa nắng vàng tươi ghé bên thềm
Hoàng hôn ấm áp tô màu nhớ
Một năm mới nữa đã đến bên









Nào hãy cùng em dạo bến xuân
Đón một năm mới sắp đến gần
Thả trôi đi hết bao vất vả
Hát khúc giao mùa đón nắng xuân

Cùng em rong ruổi khắp chốn xa
Ngắm bình binh đến nắng chan hòa
Bên bờ cát trắng trải nỗi nhớ
Quên đi phiền muộn tháng ngày qua

...


Thứ Sáu, 30 tháng 12, 2011

Có những lúc

 15:00 30 thg 12 2011    Lời bình 182    Nguồn trích 0  124 Lượt xem

Có những lúc...
Khi soi gương chợt thấy
Bóng hình em cuộn lấy bóng hình
anh

và có lúc chợt nghe gương giãy nảy
vì bóng xưa đã khuất lối thiên đàng
Có những lúc
em chơi trò cút bắt
để anh tìm những ngõ ngách rêu phong
và có lúcnghe hương chiều 
...tím ngắt
vì bóng xưa đã xa cách muôn trùng




Có những lúc
nghe ngàn câu nhung nhớ
dâng bừng bừng trong hơi thở 
buồng tim
Và có những lúc lòng đã vỡ
...nên chẳng đau
chẳng luyến nữa cuộc tình

Có những chiều như hôm nay
...hiu hắt
buồn phủ đầy 
từng ngõ ngách thân quen
Có những ngày
như hôm xưa trong vắt

trời không mây cho nắng hắt bên thềm
Có những ngày
em bôn ba khắp nẻo
như kiếm tìm một cánh héo
uyên ương
Về xây đắp ngôi mộ tình cho khéo
để chôn sâu những bạc bẽo 
ven đường

Có những ngày
em chẳng làm gì hết
chẳng giận hờn cũng chẳng nhớ...
 chẳng mong
Có những ngày em bỗng dưng...
thấm mệt
Vì cứ tương tư ray rứt quanh lòng
Có những cuộc tình 
không là tất cả
Vì chưa gì đã hối hả chia tay





Có những người tình
ra đi vội vã
Như thu lay một cánh lá bẽ bài
Có những tháng ngày đam mê chất ngất
Có những buổi chiều mưa rơi róc rách
và có khi tím ngắt một trời đau

Có những vần thơ 
dệt mau viết vội
để cuộc đời thêm một mối tương tư
Có những cuồng si
Không gây tội lỗi
Nhưng nghe đau khi tim óc rã nhừ...


Thứ Năm, 10 tháng 11, 2011

Ánh Sao trong đêm mưa.........!

.! 04:59 9 thg 11 2011   Lời bình 78   Nguồn trích 0   148 Lượt xem     
   Thực tại phũ phàng, cuộc sống vốn dĩ chỉ  như một giấc chiêm bao... không ít xót xa, nước mắt em đã bao đêm ướt đẫm gối cho con đường mà mình đã chọn sai.... Em không đủ thời gian để quay lại khi đã chọn sai đường... thời gian, sức lực cạn kiệt và em cũng không đủ dũng cảm để vượt qua những rào chắn vô hình... đôi khi lại do chính mình dựng lên... Là con gái ai chẳng mơ ước muốn được che chở, được yêu thương, được dựa vào bờ vai ấm áp có đủ bản lĩnh, trí, tài.... như anh làm điểm tựa, được sưởi ấm cõi lòng lạnh giá trong vòng tay ấm áp của anh, đồng hành cùng nhau trên bước lên những nấc thang tới thiên đường..... ????



        Đến lúc em chợt nhận ra rằng sự khác biệt giữa việc giữ một bàn tay và sự ràng buộc một tâm hồn... Khoảnh khắc chiều cuối thu, nơi sân ga ấy... sẽ mãi đi vào kỉ niệm anh ạ... Nó giúp em đi tiếp vì biết mình vẫn luôn được yêu thương.... Em biết rằng mình chẳng bao giờ xứng đáng với anh... Bài thơ này em viết tặng cho riêng anh K.H dẫu rằng anh bảo anh chẳng thích ai tặng thơ cho mình, nhưng đây là tấm chân tình, anh chẳng nhận... thì nó vẫn nằm đây.....


Cuối thu
Sân ga vắng lặng hai người
Tàu kia lỡ chuyến trong chiều cuối thu
Chớm đông gió lạnh mịt mù
Hai người xa lạ trầm tư tương phùng
Cô đơn lạnh giá ngồi chung
Con tim hòa hợp cùng rung tơ lòng
Vòng tay ấm áp thầm mong
Ánh mắt ấm áp lửa lòng sục sôi
Kiên cường, mạnh mẽ nhân đôi
Bàn tay rắn rỏi, trên môi nụ cười
Trái tim anh muốn sẻ đôi
Xua tan băng giá tim tôi ngày nào
Thả hồn vào giấc chiêm bao
Tình yêu ấm áp ngọt ngào dấu yêu
Chẳng cần phải nói gì nhiều..
Lòng ta tự nói một chiều cuối thu
Xa xa văng vẳng tiếng từ
Con tàu vào bến tâm tư nghẹn ngào
Nụ cưới ánh mắt vừa trao
Theo tàu rời bến lệ trào bờ mi...
Biết rằng yêu phải cho đi
Sao lòng nuối tiếc tâm thì nhớ thương
Vỡ tan giấc mộng thiên đường
Độc bước lạnh lẽo đêm trường cô đơn
Ai ơi sao nỡ lấy sơn
Một màu lạnh buốt trong cơn mưa chiều
Mong anh nơi đó thương yêu
Ấm êm hạnh phúc dấu yêu cận kề
Đầu đông tuyết phủ lối về
Anh vẫn ấm áp tràn trề dấu yêu
Nơi em nắng ấm cũng nhiều
Em sẽ cố gắng những chiều không anh
Sân ga chiều ấy bỗng xanh
Chia xa, gói ghém bức tranh yên bình
Giúp em ngủ giấc mộng xinh
Ngày mai, tỉnh giấc biết mình mãi xa....





P/s: Anh àh, Khi đọc bài viết bên nhà anh nghe bài hát và đọc những gì anh viết em rất xúc động và lại khóc nức nở... em muốn nói với anh những gì ta cho đi bao giờ cũng được nhận lại hơn thế..... anh đừng như vậy nữa nhé được không? tại sao chỉ có thể là mình em mà không phải là cô gái khác? hãy thay đổi vì nó cần thiết cho cuộc sống của bản thân anh.... đừng vô trách nhiệm với con tim để nó đau mãi... xung quanh anh có biết bao cô gái muốn dành trọn trái tim mình cho anh.... hãy mở rộng vòng tay và trái tim cao thương nhân hậu của anh cho họ bước vào anh nhé.....?!!! Điều ước của em có lẽ mãi mãi không thành hiện thực... (lại khóc rồi).... Em với anh có nhiều điểm bên ngoài rất khác nhau nhưng tâm hồn có lẽ đồng điệu... 
"Hai đường thẳng song song sẽ gặp nhau ở vô cùng"....Mỗi khi buồn trong những đêm dài lạnh lẽo em sẽ nhìn lên trời đêm, ngôi sao nào sáng nhất đó chính là anh mắt anh sưởi ấm cho em... một lần nữa em muốn nói  CẢM ƠN ANH VÌ TẤT CẢ ANH YÊU QUÝ !..... Em sẽ góp nhặt những mảnh vỡ của mình và bước tiếp từ đây..... rồi anh cũng sẽ quên em... như chưa từng gặp...
Tạm biệt anh, chúc anh thật nhiều sức khỏe, ấm áp, nhiều niềm vui và HP...  
 nếu thiên đường có thật... em tin rằng anh sẽ đến được  đó bến bờ HP của anh...em  luôn cầu chúc cho anh ấm áp HP nơi đó.... Còn em ... anh yên tâm về em nhé, em sẽ thật cố gắng vượt qua chính mình......về đích như anh từng nói "nếu cuộc sống đánh ta gục ngã, ta sẽ đứng dậy bước tiếp".... em tin rằng em sẽ bước được tiếp...... 

TH 09/11/2011



Thứ Ba, 8 tháng 11, 2011

Biển chiều mưa..........!

 01:00 7 thg 11 2011      Lời bình 119   Nguồn trích 0    255 Lượt xem

Biển vắng...
         chiều nay mưa nhạt nhòa..
Chân trời mờ mịt......
                  giấc mơ hoa.....
Trước biển mình ta...
                           ......cà phê đắng
           Lặng! nhâm nhi
                         ...... vị đắng cuộc đời
                                      Ngoài kia........... mưa vẫn rơi
                  Chợt thấy chơi vơi....
                                       ...nỗi nhớ
                                                  xa xôi....
Hình ảnh

          Chiều nay mưa thật nhiều, những cơn mưa  cuối mùa đến và đi thật nhanh........  nhưng đủ làm người ta bật lên một nỗi buồn, một nỗi nhớ… Nắng mưa là việc của trời, ấy vậy mà người ta vẫn cứ vui buồn theo mưa nắng vậy.

                 Mưa như để dịu đi những oi bức, làm dịu cả những tâm hồn. Những ồn ào phố xá, những bộn bề cuộc sống trở nên lắng lại, dịu dàng và bình yên. Những con phố sạch hơn, những hàng cây xanh hơn và nhịp sống thì như chậm lại; cái nhìn hình như cũng khác - khúc xạ qua lăng kính của mưa. 

Hình ảnh

               
 Chiều nay thứ bảy..........cơn mưa kéo đến.... người ta hối hả, vội vã trong một khoảnh khắc để tránh mưa, rồi lại thư thái, thảnh thơi như thể cuộc sống vốn dĩ là như thế. Nó ngồi trầm tư trong quán café ngắm dòng người xuôi ngược trong mưa… thả mắt nhìn ra biển, một màu trắng xóa.... chẳng thấy đâu là chân trời..... mịt mờ..... tất cả hình như đều nhớ......  mưa bao giờ cũng gợi nỗi nhớ. …nỗi nhớ ấy có thể là day dứt, nhưng chắc hẳn nó không làm con người ta buồn đến bi luỵ…..Cũng như trời có khi mưa khi nắng, thì cuộc đời cũng có buồn có vui. Có những nỗi buồn làm người ta sống đẹp hơn!

             
        Mưa, mưa… nó ngồi trầm ngâm ngắm những con phố loáng uớt, những bàn chân, vòng xe vội vã trong mưa…. Nỗi nhớ và kỷ niệm chợt ùa về….

        Trong lòng đột nhiên dậy lên một niềm khát khao không tài nào cưỡng nổi, ước gì được đắm mình dưới cơn mưa ấy…..

     Không rõ là mình đang buồn? Hay đang cô đơn? Hay đang trống trải? Hay tất cả? Hay không gì cả? Để đã buồn thì thôi nhớ, đã vui thì đừng đau, đã hạnh phúc thì đừng bất an, lo lắng.
Giá như con người chỉ đơn giản như thế, thì... đơn giản quá...
     Mọi ký ức bị mưa xóa đi sạch sẽ như chưa từng tồn tại. Những khắc khoải, những nhói buốt có lúc tưởng như cả đời này cũng không quên đi được vậy mà phút chốc "phựt"... như người ta cầm kéo cắt đứt một sợi dây. Để lại một khoảng trắng mênh mông.…..
      Trong lòng dường như chơi vơi một nỗi nhớ, chỉ nhớ thôi, không nhớ ai cả….


         Bỗng thấy mình cần lắm hơi ấm một bàn tay, cần một bờ vai rộng...

         Nhưng bàn tay ai thì đủ ấm, bờ vai ai thì đủ rộng?
         Uhm, rồi sẽ là anh....?  Nhưng liệu em có thể mang lại sự bình yên lẫn rộn ràng cho anh, hay nhiệt huyết nơi anh sẽ đông cứng khi chạm phải phần lạnh lẽo trong em?
Nhưng dù có thế nào thì anh cũng sẽ đến nhé!
                                            Hãy đến khi.............. mà thôi…
            Đừng đến hôm nay, cũng đừng đến vào ngày mai... Đừng đến vào ngày mưa………………...anh nhé!

        ...Nó trả tiền, lên xe ra về... trời vẫn mưa bấm cái gạt nước đẩy những dòng nước nhạt nhòa trước mặt làm mờ kiếng...  nó chợt thấy mắt nhòa đi...........
                                                             TH 5/07/2011
Mai Anh Thich
16:27 16 thg 11 2011
Một người đi, một người đứng ngó 
Một người lặng thầm, một người vui 
Mùa xuân về cho kẻ vu quy 
Mùa đông đến cho một gã khờ. 
  
Bàn tay năm ngón, em vẫn kêu sa 
Bàn tay nhỏ bé, anh nếu hao gầy 
Bao lá thu rơi, đời sao vướng tới 
Bản thân gầy, anh chợt nhớ, chợt mơ. 
  
Khuya tàn, thân xát cũng tàn 
Khói sương nghi ngút đêm thâu 
Khung trời yên, trăng đã  lụy bóng 
Khúc sầu này, ta biết gữi về đâu...?? 
  
Giọt mưa ngâu đã trút xuống đầu 
Giọt rơi ngoài phố, giọt vào gối chăng 
Giữa đêm gió lạnh se  cử buồng 
Gữi bao nổi nhớ nổi sầu cho mưa . 
  
Sau cơn mưa, trời lạnh giá 
Sau buổi chiều,  trời lại hắc hiu 
Sau tình yêu, đời lại trống vắng 
Sau âm thầm, chợt nhớ buổi chiều mưa.......!!!

  

Thứ Năm, 3 tháng 11, 2011

Cám ơn anh vì tất cả...

 10:13 2 thg 11 2011     Lời bình 112     Nguồn trích 0     222 Lượt xem      Công khai
Anh à...
Khi viết lên những dòng chữ này nước  mắt em lại chảy, em đã sai, sai rất nhiều vì đã làm tổn thương anh, thêm một lần nữa.... Cho em được nói câu xin lỗi anh nhé... dù em biết rằng anh chẳng cần em xin lỗi!





       Giờ này, không biết anh có ngủ hay thức trắng thẩm thấu cái lạnh buốt giá trong tim. Nơi em nắng chan hòa ấm áp, nhưng mọi thứ dường như không thế.... 
             Nơi đó sân ga, chuyến tàu đến trễ, ta đã gặp nhau, giấc mơ có thật, nơi hai tâm hồn chạm nhau.... khoảnh khắc lắng đọng, trái tim ta đã cùng rung lên một nhịp đập.... chỉ vậy thôi. Em không đủ sức và không đủ dũng cảm vượt qua rào cản đó, lỗi chính ở nơi em.... Anh một chàng trai thông minh, dũng cảm, giàu nghị lưc đã làm em choáng ngợp.... Nhưng với em tất cả chỉ dừng lại ở đó. ánh mắt, nụ cười, cái nắm tay.... những lời anh dạy em " Lòng can đảm và một chút may mắn...sẽ đứng dậy được sau thất bại..."... tất cả những gì anh nói và khoảnh khắc này.... em sẽ giữ nó cho riêng mình... nó sẽ giúp em đứng lên, mỗi khi ngã... Cảm ơn anh vì tất cả 

              Anh biết không....khi đọc những gì anh viết cho em, em tin rằng em hiểu được những gì anh muốn nói, em đã rất xúc động...em đã khóc cả buổi sáng nay....... Em luôn tin rằng mặt hồ sẽ không gợn sóng, cơn gió ngày nào nơi sân ga, đã đi qua.... Tất cả, hãy để cho gió cuốn đi anh nhé!


Nếu được ước, em không ước thời giam quay trở lại, chỉ ước được làm tri kỉ của anh


 Hãy trở về là chính anh, đầy can đảm và nghị lực.... hoa hạnh phúc sẽ nở bên anh, sẽ có người xứng đáng hơn em bên anh cùng anh đi hết chặng đường.... Mùa đông sẽ qua, mùa xuân sẽ đến anh yêu quý ạ....




 Sân ga


          Sân ga....
nơi em gặp anh
Khoảnh khắc
chưa gặp trong đời
Em chơi vơi chực ngã...
Một bàn tay
mạnh mẽ đưa ra.... anh đỡ...

Em bất ngờ
đôi mắt biết nói.... tâm hồn lắng đọng
Sức mạnh và nghị lực
Làm tim em thổn thức
...... một chiều...





Tiếng còi tàu
.... xé nát sân ga
Ta chia xa... mỗi người mỗi ngả
Lòng lạnh giá cô đơn....
Cảm ơn anh....
Vì tất cả
Khoảnh khắc ấm áp
em sẽ giữ... cho riêng mình... anh nhé?
Hãy bước tiếp vè đích
Hạnh phúc, hiển vinh
em về với vô hình...
... như chưa từng có
....như gió bay xa
thật xa.......





TH 2/11/2011


DÂN VIỆT VỚI VẦN THƠ
06:29 6 thg 7 2012
Tình chợt đến rồi đi
Như Mây tụ rồi ly
Biết trao nhau điều gì
Thôi đành là cố tri.....
       


Thứ Bảy, 22 tháng 10, 2011

Một chút lãng mạn

16:03 26 thg 10 2011 Công khai 127 Lượt xem
Lang thang trên mạng, đọc được bài viết hay Chân Tình đem về nhà cho cả nhà cùng đọc...



       Nỗi nhớ
 Nỗi nhớ âm ỉ cuộn lên từ bên trong. Giờ này chắc anh cũng thức dậy rồi. Nơi đó nơi em chưa từng đặt chân đến….“Ừ, thì em nhớ anh!Dẫu biết nỗi nhớ cũng chỉ là nỗi nhớ.Như ngôi sao xa lạc vào muôn thuở.Biết chẳng bao giờ anh thuộc về em!”        Em là nước, lúc lạnh có thể đông cứng làm tê dại những bàn tay, lúc nóng thì lại tan ra thậm chí có thể sôi nóng bỏng. Nước có thể chạy đến mọi nơi, em cũng thế, nơi nào có gió, có anh - em sẽ đến. Nước mềm nhưng không yếu, em có thể đau nhưng không khóc dù là đơn độc. Dù là vô vọng, em sẽ vẫn đi về phía anh, đi về phía mênh mông. Người ta bảo chẳng có gì điên hơn là chạy theo gió, nhưng nước vốn không thể níu giữ được gió - nước chỉ có thể tan ra rồi chạy theo gió, để một lúc nào đó nói cho gió biết “gió dừng thì nước lặng”, rằng nước chính là nơi dừng chân của gió. 
Em đi về phía anh, đi về phía mênh mông…


“Bằng những ảo ảnh đã hoá thành cuộc sống.

          Hãy đón em với vòng tay ấm rộng.
                         Và nụ hôn dài,... dài đến triệu năm không?”
Chẳng có nụ hôn nào dài đến triệu năm đâu anh, cũng như tình yêu vốn chẳng là mãi mãi. Nhưng em cũng có sống mãi trên đời đâu, em cũng chẳng cần những thứ bất tử mà mọi người chạy theo. Với em tình yêu đơn thuần là khoảnh khắc, là những rung cảm tự đáy lòng. Giống như nước - tình yêu của nước là gì nhỉ? Là những gợn sóng khi gió thoảng qua dù là gió vô tình. Những gợn sóng lăn tăn từ đáy dòng nước cuộn lên trên bề mặt.Trông thì hiền hoà bởi đơn giản chỉ là gợn sóng nhưng dưới lòng nó là bão giông?
... và em sẽ ở đây chờ anh về.
Trái tim em vẫn ấm chỉ có bàn tay là lạnh. Và em thích thế. Em vẫn thích nhìn gió thổi và mong được bay cùng gió chứ em không thích gió dừng lại, rồi ở yên một chỗ với nước. Như thế gió không còn là gió - mạnh mẽ và phóng khoáng - dù là cô độc. Còn nước cũng chẳng còn là nước, chẳng còn đằm thắm đợi chờ gió mà sẽ yếu đi thì sao?


        Dòng đời mong manh thật nhưng em là nước! Và em sẽ chờ anh, cho đến khi nào có thể…

Sưu tầm