Trang

"Những con đường anh đi rồi cũng đưa anh về bên em"
Hiển thị các bài đăng có nhãn Góc tâm hồn. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Góc tâm hồn. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 2 tháng 10, 2012

Đời thay đổi khi chúng ta thay đổi

08:27 2 thg 10/ 2010       Lời bình 42     Nguồn trích 0     4112 Lượt xem     Công khai

Là niềm vui và hạnh phúc khi đối mặt và vượt qua khó khăn, là ước mơ và hi vọng vào ngày mai...





Nhiều bạn trẻ thường tự đặt cho mình câu hỏi: “Ta là ai ở giữa cuộc đời rộng lớn này?”, “Ý nghĩa đích thực của cuộc sống là gì?”, “Ta sống vì điều gì?”. Đó là tâm sự quen thuộc của những tâm hồn mới lớn, đôi khi đứng trước cuộc sống rộng lớn và mênh mông, những người trẻ tự thấy mình cô độc, lạc lõng, thậm chí mất phương hướng. Những câu hỏi tưởng chừng ngô nghê ấy, cũng chính là câu hỏi về trách nhiệm, về ý nghĩa của cuộc sống của chính mình.





Nhưng bạn có biết không? Có nhiều điều thật giản dị,câu trả lời đôi khi nằm ngay trong chính câu hỏi. Cuộc sống không phải là một chuỗi những bất ngờ, tự nhiên mà có, cuộc sống là những điều nối tiếp nhau, có nhân có quả, có bắt đầu và có kết thúc. Có bao giờ bạn tựhỏi, bạn có được ngày hôm nay, là nhờ điều gì hay không? Trả lời được câu hỏi đó, bạn sẽ có cho mình câu giải đáp với những thắc mắc tưởng chừng vô tận với cuộc sống...



Bạn này, bạn được nuôi dưỡng lớn khôn, mạnh khỏe như thế này, là nhờ cha bạn đã vất vả mỗi ngày, không quản nắng mưa, lao động cực nhọc để bạn có bát cơm trắng dẻo thơm, được cắp sách vở tới trường học điều hay lẽ phải, được manh áo ấm qua mùa đông giá rét... Vậy thì, bạn hãy nâng niu từng hạt gạo ngọt bùi, học cho thật tốt, thật hay, và đừng quên tâm niệm một lòng - “công cha như núi Thái Sơn”...
Từ nhỏ tới lớn, cả khi khỏe mạnh tươi vui đến khi ốm đau bệnh tật, trái nắng giở trời, mẹ luôn là người nâng niu từng bữa ăn giấc ngủ cho bạn. Mẹ thức khuya dậy sớm, pha cho bạn ly sữa, nấu cho bạn bát mỳ mỗi khi bạn đến kỳ thi chong đèn học bài. Khi bạn gặp thất bại, buồn đau, lo lắng, mẹ luôn ở bên động viên, lắng nghe, an ủi... Vì thế, đừng bao giờ làm đau lòng mẹ, bạn nhé.
Khi bạn gặp khó khăn, những – người – bạn – thật – sự luôn chìa tay ra giúp bạn. Khi bạn có tâm sự, nỗi niềm, bạn bè luôn sẵn sàng sẻ chia. Khi bạn hạnh phúc, bạn bè luôn mỉm cười,chung vui với bạn. Vì thế, bạn hãy luôn thương yêu, luôn mở lòng với những người bạn thân thật thân ấy nhé!



Bạn có nhớ mình vượt qua được những thăng trầm, những hụt hẫng trong cuộc sống bằng cách nào không? Đó chính là vì bạn còn hi vọng vào tương lai, bởi bạn tin rằng “Ngày mai sẽ là một ngày mới” và “sau cơn mưa trời lại sáng”. Vì thế, dù trong bất cứ hòan cảnh nào, bạn cũng đừng đánh mất niềm tin và hi vọng đấy nhé!
Bạn à, bạn có hiểu tôi định nói điều gì với bạn không? Ý nghĩa của cuộc sống nằm ngay trong những giá trị bình thường quanh ta – là tình yêu của mẹ cha, là tình thân của bạn bè, là niềm vui và hạnh phúc khi đối mặt và vượt qua khó khăn, là ước mơ và hi vọng vào ngày mai... Và điều gì nuôi dưỡng tâm hồn ta, xây đắp nên cuộc sống của chúng ta, thì ta cần, nên và phải sống vì chính những điều đó.




                                                                                                              Sưu tầm.

Thứ Tư, 8 tháng 8, 2012

Giá như đâu đó có người đợi tôi

23:35 8 thg 8 /2012   Lời bình 363     Nguồn trích 0   29.728 Lượt xem       Công khai

          Tôi đã từng tin rằng khi một con người bắt đầu chào đời thì người yêu của họ đã
được định sẵn đâu đó trên trái đất này. Để rồi đến một ngày nào đó, hai người đi ngang nhau. Họ sẽ va vào nhau (như mấy bộ phim điện ảnh vẫn thường như vậy) và rồi câu chuyện bắt đầu. 


              Sẽ bắt đầu những tháng ngày nhớ thương, khi mà mỗi buổi sáng thức dậy đã vội vã kiểm tra điện thoại xem có ai đó chúc mình một ngày mới tốt lành không và lúc tối về lại lặng lẽ cùng nhau nghe bản nhạc ấm áp trong một quán cà phê quen thuộc nào đó, lặng lẽ nhìn nhau, và lặng lẽ khiến cho nhau cảm thấy hạnh phúc.



       Tôi đã từng tin rằng khi
yêu thương ai đó hết lòng thì bạn sẽ được đáp lại, từng tin vào những tình yêu bắt đầu bằng sự chờ đợi. Đôi khi cuộc chờ đợi sẽ kéo dài rất lâu. Ba tháng. Ba năm. Hay thậm chí là mười năm, hai mươi năm. Nhưng rồi phía bên kia sẽ nhận ra rằng tình yêu không bằng đầu từ những rung động ngây ngô mà bắt đầu bằng những tình cảm chân thành. 
        Cuộc tình có thể bắt đầu muộn hơn một tí, khi con người đã bắt đầu chín chắn hơn trong suy nghĩ và hành động. Nhưng cuộc tình sẽ kéo dài rất lâu, đủ để người ta yêu đến bạc
đầu, đủ để mỗi phút giây trôi qua người ta lại thấy nhớ một vòng tay, một cái ôm, một ánh mắt, một nụ cười. 

           Chắc lúc đó tôi cũng đã già, người tôi yêu cũng vậy. Nhưng người già lụi cụi vậy mà yêu đằm
thắm hơn, da diết hơn những người trẻ. Bởi họ đã đi qua hết một chặng đường đời, đủ để nhìn nhau không phải bằng những món đồ hiệu bên ngoài, bởi mái tóc óng mượt như tơ, làn da mịn màng như da em bé mà họ nhìn bằng trái tim. Mà trái tim thì nào có nói dối bao giờ.




           Tôi đã từng tin rất nhiều thứ, đủ để sống, đủ để mộng mơ và đủ để yêu, hay đó không hẳn là yêu mà chỉ là những gì tôi vẽ nên cho chính mình. Đủ để một đứa trẻ có thể ấp ủ về một ngày tôi sẽ đến nơi có người tôi yêu và yêu tôi. 
   Khi ấy tôi sẽ thôi những tháng ngày lang thang một mình trên phố, đôi lúc chỉ để chạy vòng quanh, không đến nơi nào cả, chỉ là chạy vòng quanh. Tôi sẽ không phải ngồi một mình
 rong quán café và bắt đầu nhấm nháp cái chất đắng từ từ trôi vào cuống họng. Tôi sẽ không phải trải qua những ngày không tên, những ngày mà cuộc sống sẽ lặng lẽ đến và đi theo một nhịp điệu buồn tẻ, để khi ai đó bất giác hỏi tôi về một ngày nào đó trong quá khứ, lại ngẩn ngơ. Và ngẩn ngơ là cách duy nhất để tôi có thể làm vì ngày đã trôi đi mất, đâu đó phía bên kia cuộc đời.







        Đâu đó mà dù cố kiếm tìm tôi chỉ có thể ngửi thế được dư vị đâu đó quanh đây nhưng hình ảnh thì mờ nhạt, giống như đi về 1 nơi nào đó, xa lắm. “Giá đâu đó có người đợi tôi!”. Ừ thì biết đâu mình vẫn chưa sống đủ, chưa yêu đủ nên vẫn chưa đến được nơi đó. Và tôi lại bắt đầu tin, bắt đầu hy vọng vào những ngày mai.
            Dù tôi vẫn chưa biết được rằng “đâu đó” là ở đâu?!

ST


Chủ Nhật, 24 tháng 6, 2012

Hãy để em nói anh nghe điều này

 14:55   24 thg 6 /2012   Lời bình 3  Nguồn trích 0    214 Lượt xem





Hãy để em được là ngọn nến của anh! Bé nhỏ, dịu nhẹ thôi nhưng cũng đủ sưởi ấm cho anh nếu cái lạnh của mùa đông có đến...





Ngọn nến tượng trưng cho nỗi nhớ. Khi cháy có nghĩa nó đang nhớ ai đó. Thế thì anh biết không, ngọn nến mang tên em chưa bao giờ giống những ngọn nến khác. Nó được thắp sáng và tỏa hơi ấm theo từng hơi thở của anh, vậy thì khi anh đang thở, hãy biết rằng, em đang nhớ anh.
Thế thì...



Hãy để em được là cơn mưa của anh nhé! Khi đó em sẽ rơi xuống quanh anh, reo những tiếng tí tách rì rào, xua tan cái không gian cô đơn, ảm đạm nơi anh đang ngồi. Em là mưa, với tất cả sự mát lành và sinh động của một cô gái đang yêu. Nếu anh thử nhắm mắt lại và lắng nghe, anh sẽ nghe thấy tiếng mưa giòn tan như tiếng em cười. Nhưng nếu anh nhắm mắt, "nhắm" cả... tai và để trái tim nghe mưa, anh sẽ thấy nhịp đập vụng về mà mưa đang cố che giấu. Mưa... yêu anh.





Hãy để em được là thảo nguyên của anh nhé! Một thảo nguyên đẹp và trong lành như cổ tích, đó là em, nơi anh có thể nằm xuống và cảm nhận sự thanh bình trong tâm hồn. Đó là em, những ngọn cỏ xanh mượt, mềm mại đang vuốt ve mái tóc, khuôn mặt anh. Đó là em, là gió reo từng cơn vi vu, ngân nga những bài hát em đã viết cho riêng tình yêu của chúng ta. Lúc nào nghe nó anh cũng không khỏi bật cười nhưng cứ mãi đòi nghe lại. Gió nhè nhẹ thổi quanh anh với ước muốn nhỏ nhoi làm dịu đi những vết thương lòng anh từng mang. Anh hãy đưa tay cho gió nào, gió sẽ đưa anh đến nơi chỉ có anh và gió. Gió yêu anh.





Hãy để em được là những dấu "..." của anh nhé! Nơi chất chứa những khoảng lặng trong tâm hồn, nơi anh thực sự sống với con người của mình, được cười khi vui và rơi nước mắt khi đau. Anh đã thiết kế nó thành một thế giới riêng sâu lắng của anh. Em hy vọng giờ là cho cả hai ta. Anh biết không em thích nghĩ về nó như một bí mật nhỏ của chúng mình. Dấu "..." nói với em, nó muốn mỗi dấu chấm tượng trưng cho một chữ, thế anh nghĩ ba chữ đó là gì nào?




"Hãy để em được là người yêu của anh, anh nhé!".