Trang

"Những con đường anh đi rồi cũng đưa anh về bên em"

Thứ Năm, 10 tháng 11, 2011

Ánh Sao trong đêm mưa.........!

.! 04:59 9 thg 11 2011   Lời bình 78   Nguồn trích 0   148 Lượt xem     
   Thực tại phũ phàng, cuộc sống vốn dĩ chỉ  như một giấc chiêm bao... không ít xót xa, nước mắt em đã bao đêm ướt đẫm gối cho con đường mà mình đã chọn sai.... Em không đủ thời gian để quay lại khi đã chọn sai đường... thời gian, sức lực cạn kiệt và em cũng không đủ dũng cảm để vượt qua những rào chắn vô hình... đôi khi lại do chính mình dựng lên... Là con gái ai chẳng mơ ước muốn được che chở, được yêu thương, được dựa vào bờ vai ấm áp có đủ bản lĩnh, trí, tài.... như anh làm điểm tựa, được sưởi ấm cõi lòng lạnh giá trong vòng tay ấm áp của anh, đồng hành cùng nhau trên bước lên những nấc thang tới thiên đường..... ????



        Đến lúc em chợt nhận ra rằng sự khác biệt giữa việc giữ một bàn tay và sự ràng buộc một tâm hồn... Khoảnh khắc chiều cuối thu, nơi sân ga ấy... sẽ mãi đi vào kỉ niệm anh ạ... Nó giúp em đi tiếp vì biết mình vẫn luôn được yêu thương.... Em biết rằng mình chẳng bao giờ xứng đáng với anh... Bài thơ này em viết tặng cho riêng anh K.H dẫu rằng anh bảo anh chẳng thích ai tặng thơ cho mình, nhưng đây là tấm chân tình, anh chẳng nhận... thì nó vẫn nằm đây.....


Cuối thu
Sân ga vắng lặng hai người
Tàu kia lỡ chuyến trong chiều cuối thu
Chớm đông gió lạnh mịt mù
Hai người xa lạ trầm tư tương phùng
Cô đơn lạnh giá ngồi chung
Con tim hòa hợp cùng rung tơ lòng
Vòng tay ấm áp thầm mong
Ánh mắt ấm áp lửa lòng sục sôi
Kiên cường, mạnh mẽ nhân đôi
Bàn tay rắn rỏi, trên môi nụ cười
Trái tim anh muốn sẻ đôi
Xua tan băng giá tim tôi ngày nào
Thả hồn vào giấc chiêm bao
Tình yêu ấm áp ngọt ngào dấu yêu
Chẳng cần phải nói gì nhiều..
Lòng ta tự nói một chiều cuối thu
Xa xa văng vẳng tiếng từ
Con tàu vào bến tâm tư nghẹn ngào
Nụ cưới ánh mắt vừa trao
Theo tàu rời bến lệ trào bờ mi...
Biết rằng yêu phải cho đi
Sao lòng nuối tiếc tâm thì nhớ thương
Vỡ tan giấc mộng thiên đường
Độc bước lạnh lẽo đêm trường cô đơn
Ai ơi sao nỡ lấy sơn
Một màu lạnh buốt trong cơn mưa chiều
Mong anh nơi đó thương yêu
Ấm êm hạnh phúc dấu yêu cận kề
Đầu đông tuyết phủ lối về
Anh vẫn ấm áp tràn trề dấu yêu
Nơi em nắng ấm cũng nhiều
Em sẽ cố gắng những chiều không anh
Sân ga chiều ấy bỗng xanh
Chia xa, gói ghém bức tranh yên bình
Giúp em ngủ giấc mộng xinh
Ngày mai, tỉnh giấc biết mình mãi xa....





P/s: Anh àh, Khi đọc bài viết bên nhà anh nghe bài hát và đọc những gì anh viết em rất xúc động và lại khóc nức nở... em muốn nói với anh những gì ta cho đi bao giờ cũng được nhận lại hơn thế..... anh đừng như vậy nữa nhé được không? tại sao chỉ có thể là mình em mà không phải là cô gái khác? hãy thay đổi vì nó cần thiết cho cuộc sống của bản thân anh.... đừng vô trách nhiệm với con tim để nó đau mãi... xung quanh anh có biết bao cô gái muốn dành trọn trái tim mình cho anh.... hãy mở rộng vòng tay và trái tim cao thương nhân hậu của anh cho họ bước vào anh nhé.....?!!! Điều ước của em có lẽ mãi mãi không thành hiện thực... (lại khóc rồi).... Em với anh có nhiều điểm bên ngoài rất khác nhau nhưng tâm hồn có lẽ đồng điệu... 
"Hai đường thẳng song song sẽ gặp nhau ở vô cùng"....Mỗi khi buồn trong những đêm dài lạnh lẽo em sẽ nhìn lên trời đêm, ngôi sao nào sáng nhất đó chính là anh mắt anh sưởi ấm cho em... một lần nữa em muốn nói  CẢM ƠN ANH VÌ TẤT CẢ ANH YÊU QUÝ !..... Em sẽ góp nhặt những mảnh vỡ của mình và bước tiếp từ đây..... rồi anh cũng sẽ quên em... như chưa từng gặp...
Tạm biệt anh, chúc anh thật nhiều sức khỏe, ấm áp, nhiều niềm vui và HP...  
 nếu thiên đường có thật... em tin rằng anh sẽ đến được  đó bến bờ HP của anh...em  luôn cầu chúc cho anh ấm áp HP nơi đó.... Còn em ... anh yên tâm về em nhé, em sẽ thật cố gắng vượt qua chính mình......về đích như anh từng nói "nếu cuộc sống đánh ta gục ngã, ta sẽ đứng dậy bước tiếp".... em tin rằng em sẽ bước được tiếp...... 

TH 09/11/2011



4 nhận xét:

  1. Bài thơ thật hay, đọc mà thấy thật nhiều cảm xúc lắng đọng. Những ai đã từng phải lặng lẽ một mình trong bến vắng vào chiều mưa chắc sẽ thấu hiểu cho sự cô đơn, trống vắng. Nhưng lúc ấy cần biết bao một ánh nhìn ấm áp, chia sẻ, một bờ vai để tựa. Lúc ấy có lẻ ta mới cảm nhận được thế nào là hạnh phúc, là tình người. cảm on CT rất nhiều về một bài thơ hay mà VL đọc và tìm thấy mình trong đó...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Những dòng chữ từ từ hiện ra như nó nằm sẵn trong đầu CT lúc đó, hôm đó CT khóc nhiều... nhiều lắm... CT biết chẳng thể nhận gì khi được người dành tặng... CT không còn đủ sức để vượt qua "rào cản"... thế đấy VL à... ôm nỗi buồn một mình, dẫu sao mọi chuyện cũng qua rồi... tâm sự thật kí tên thật của CT đấy... mỗi lần đọc lại CT vẫn thấy nghẹn nghẹn... nhưng không sao... cảm ơn VL đã chia sẻ....

      Xóa
    2. Đừng buồn nữa CT ạ. Quá khứ của mỗi người đều có những niềm vui và nổi buồn. Trong đó có những điều tưởng chừng làm ta phải ngã quỵ, không đứng lên được, làm ta nhớ mãi không quên. Mỗi lần nhớ lại thường mình hay buồn nhiều nhưng nó cũng làm ta cứng cáp, mạnh mẻ hơn, biết quý và trân trọng những tình cảm của những người thân, bạn bè mình đang có... VL mong CT coi chuyện đã qua là một kỷ niệm đẹp giúp mình sống tốt và có và nghĩa hơn...

      Xóa
    3. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

      Xóa