Tháng sáu, trời mưa…
Tháng sáu, những tia nắng vàng buông màu, ngày chút giận hờn vào trong lòng không gian. Những buổi trưa cơn gió cựa gầm gừ, từng phiến lá căng mình cố che đậy cho đất mẹ ngủ bình yên. Tháng sáu, chớp nhoáng những vô thức, bầu trời mang tính nết cô thiếu nữ tuổi đôi mươi. Mưa cùng nắng chen chân nhau cũng chẳng làm vui một tâm hồn người son trẻ. Tháng sáu, em và giấc mơ màu thiên thanh bước qua thêm một tuổi nữa... Mỗi một khoảng thời gian qua là một mốc son mới của cuộc đời được ghi lại. Mỗi một năm qua, một mùa qua trong ai kia đều có thêm một hay nhiều dòng cảm xúc khác nhau, mỗi thứ cảm xúc ấy lại nói lên một tâm trạng cũng thật riêng. Khi thì trầm tư phẳng lặng, khi thì sóng dậy cồn cào như muốn hóa cơn cuồng phong chút thịnh nộ. Khi thì tẻ nhạt không sắc màu, khi thì lẫn lộn giữa thực hư, hư ảo.....Thôi thì gác thời gian vào gió để cho mây đưa tình người vào những miền cô liêu xa. Gác những bận tâm chẳng đáng có nơi lòng đầy, đêm dài nhiều khi trời đổ thác cho ta say men trong hạnh hỷ....Chiều nay em lại lang thang ra biển ngắm hoàng hôn. Ngồi góc cà phê cũ quen thuộc thả mắt nhìn ra tận cuối chân mây... nơi biển và trời giao nhau.... nhớ những câu anh nói làm em nghẹn ngào trong nước mắt...
"Chiều về...anh thường lái xe ngang biển, ngắm những giọt nắng hoàng hôn, anh lại nhớ về em, nhớ nụ cười hồn nhiên đáng yêu của em, nhớ những dòng tình thơ đầy kỷ niệm của đôi ta. Ước gì cuộc sống con người có thể dễ dàng và tốt đẹp hơn để anh có thể được bên em, cùng đi ngao du thiên hạ, chỉ cho em thấy những nơi anh đã đi qua, những cảm xúc anh đã từng có, những giọt nước mắt vì không biết chia sẻ cùng ai...
Phương xa đó, em chắc vẫn đang sống một cuộc sống bình thường bằng một trái tim chân tình dịu dàng mà có lẽ sẽ không ai nhận ra được. Và anh biết em vẫn chờ anh, vẫn hy vọng vào một điều kỳ diệu, nhưng chắc trái tim em giờ đây cũng đang lạnh như anh vậy, cũng đóng băng vì những ngày tháng không có người mình yêu. Nghĩ đến điều đó anh chỉ muốn có cánh bay...bay về phương ấy, để cùng em đi đến những thảo nguyên xanh...yên bình vui chơi cùng muông thú, xa rời cái thế tục ồn ào thiếu tình người và bon chen. Anh sẽ cùng em trò chuyện, ngâm thơ dưới ánh trăng đêm, dưới nắng sớm, trên thảm cỏ non, anh và em sẽ tựa đầu vào nhau ngủ một giấc thật dịu êm bên nắng vàng hoàng hôn ấm áp...!!
Chiều hoàng hôn..thơ tình..anh ngồi viết..!
Mây thẫn thờ..giăng màu tím..nhớ thương..!!
Gió giành mưa..gió ghé vào..gió chọc..!
Thơ hỏi anh..!người ơi: "có nhớ không"..?!
Chiều hoàng hôn..thơ tình..anh ngồi viết..!
Mây thẫn thờ..giăng màu tím..nhớ thương..!!
Gió giành mưa..gió ghé vào..gió chọc..!
Thơ hỏi anh..!người ơi: "có nhớ không"..?!
Chiều hoàng hôn..thơ miên man..thơ dệt..!
Chắc tại vì..thơ nhớ quá "người ta"..!!
Đem nỗi lòng..mến yêu..thơ đơm kết..!
Gởi một người..thương nhớ..ở phương xa..!!"
Chắc tại vì..thơ nhớ quá "người ta"..!!
Đem nỗi lòng..mến yêu..thơ đơm kết..!
Gởi một người..thương nhớ..ở phương xa..!!"
Em lại viết tên anh... lên trang giấy
Nắn nót thêm... niềm thương nhớ đong đầy
Và em viết... những bài thơ tha thiết...
Dấu vào tim... những ấm áp yêu thương...
Rồi mai đây... phải bước tiếp chặng đường
Em đã bước... đầy chông gai và thử thách....
Trong lòng em... biển sẽ mãi trong xanh...
Có nắng vàng ấm áp và trong lành
Có những vần thơ thơm nồng... tình biển
Những dấu yêu... những vần thơ nồng ấm....
Sóng tự tình... khúc giao hưởng rì rầm
Một bến bờ... đến mãi bến bờ xa...
Chiều bên này... nắng vẫn ấm chan hòa..
Đêm bên kia... màn đêm đã giăng hoa...
Người hãy ngủ... đêm đã sắp sang ngày..
Cho gối mộng.... ấm áp giấc nồng say
Cho yêu thương... về tràn lấp đong đầy..
Cho vòng tay mãi ấm... tay trong tay....!!!
Nắn nót thêm... niềm thương nhớ đong đầy
Và em viết... những bài thơ tha thiết...
Dấu vào tim... những ấm áp yêu thương...
Rồi mai đây... phải bước tiếp chặng đường
Em đã bước... đầy chông gai và thử thách....
Trong lòng em... biển sẽ mãi trong xanh...
Có nắng vàng ấm áp và trong lành
Có những vần thơ thơm nồng... tình biển
Những dấu yêu... những vần thơ nồng ấm....
Sóng tự tình... khúc giao hưởng rì rầm
Một bến bờ... đến mãi bến bờ xa...
Chiều bên này... nắng vẫn ấm chan hòa..
Đêm bên kia... màn đêm đã giăng hoa...
Người hãy ngủ... đêm đã sắp sang ngày..
Cho gối mộng.... ấm áp giấc nồng say
Cho yêu thương... về tràn lấp đong đầy..
Cho vòng tay mãi ấm... tay trong tay....!!!
Vầng trăng...mọc ở bể khơi..!
Cùng trong một lúc...góc trời soi chung..!!
Đêm xa...ai đó sầu mong..?
Thâu canh ai nhớ...mơ màng nhớ ai..?!
Em có nụ cười...mộng tưởng như trăng..!
Cao ngất ngưởng...mà cô đơn vằng vặc..!!
Giữa thế giới...chập chùng sao giăng mắc..!
Tôi ở nơi nào...em nhận ra chăng..?!
Ai chẳng lấm đời...vì bụi trần gian..!
Buồn đến mấy...cũng chỉ bằng sợi tóc..!!
Thôi thì đợi...hôm nào trăng em mọc..!
Thả buồn bay...cho gió cuốn về ngàn..!!
Cho tôi về...giữa hồn em mênh mang..!
Trăng ngàn năm...không là trăng cô độc..!!
Hương thời gian...ướp trong từng sợi tóc..!
Ru tôi ru tôi...giấc ngủ dịu dàng..!!
Trăng đêm nay trăng của người
Ánh vàng dịu vợi nụ cười người thương
Dù xa cách biệt trùng dương
Trăng đêm nay đến từ phương trời nào?
Trăng lung linh tỏa sáng cùng ngàn sao
Cùng trăng... anh đến ngọt ngào vần thơ
Dù anh là thật... hay chỉ là mơ
Vẫn cho em cả một bờ vai êm
Đêm nay anh đến trăng lại sáng thêm
Khát khao em nắm được bàn tay mềm
Cho một lần thôi mang theo hơi ấm
Cho đêm nay mơ mộng anh trăng ngàn
Tình cờ...anh gặp lại vầng trăng..!
Một nửa vầng trăng thôi...một nửa..!!
Trăng vẫn đấy...mà em xa quá..!
Nơi cuối trời...em có ngóng trăng lên..?!
Nắng đã tắt lâu rồi...trăng thức dậy dịu êm..!
Trăng đầu tháng...có lần em ví..!!
Chữ D hoa...như vầng trăng xẻ nửa..!
Tên anh...như nửa trăng mờ tỏ....
Ai bỏ quên...lặng lẽ sáng bên trời..!!!