Trang

"Những con đường anh đi rồi cũng đưa anh về bên em"

Thứ Năm, 12 tháng 7, 2012

Hà Tĩnh Mình Thương

 17:44 11 thg 7 /2012    Lời bình 56    Nguồn trích 1
Bài viết này được đăng tại yahooBlog   với 1250 Lượt xem

Xin tặng bài viết cho những người con của Hà Tĩnh


Hà Tĩnh đất thơ đất nhạc.... một mảnh đất lắm nắng nhiều mưa, một mảnh đất chan chứa tình người. Sống thật lòng như bát nước chè xanh, đấy là con người Hà Tĩnh. Yêu hết mình và thủy chung như cây với đất, như sông với biển, như mây với trời, đó là con người Hà Tĩnh. Mỗi ngọn núi, dòng sông của Hà Tĩnh đều ùa vào thơ...


Thơ có từ đỉnh Đèo Ngang thuở Bà Huyện Thanh Quan ngắm "lá chen hoa" đồng cảm với thân phận tiều phu đốn củi và bâng khuâng "Dừng chân đứng lại trời non nước. Một mảnh tình riêng ta với ta". Để hậu thế hôm nay khi qua Đèo Ngang lại thêm da diết với một con đèo đầy chất sử thi huyền thoại. Cảm ơn nhà thơ Yến Thanh đã cất cao tiếng gọi đầy tự hào "Quê mình - quê thơ". Niềm tự hào đó tiếp sức cho nhạc sĩ An Thuyên ngân cao khúc nhạc khiến hàng vạn người nghe xúc động đến lạ lùng.


Lạ lùng hơn 180 năm đi qua, "Hồng Lĩnh không hết cây...", "Sông Lam không hết nước" mà đó đây Hà Tĩnh vẫn đầy tình cây với đất, tình người với người. "Núi cứ lớn trong ta. Sông cứ chảy trong ta..." để cho thơ nhạc cũng rong ruổi cùng. Dù không phải người Hà Tĩnh nhưng mỗi khi nghe bài hát này trong tôi  lại trào dâng những cảm xúc về miền đất mến yêu này!
                               
                                 Nghe câu hát,  bồi hồi giọng quê ấm

Nghe rưng rưng giữa biển bạc phương nam
Tôi với người chưa một lần gặp mặt
Nghe nồng nàn giọng nói "chi mô"



"Hà Tĩnh mình thương, răng mà thương mà nhớ"
Chưa một lần về, mà cứ ngỡ như thân
Nước sông Lam chiều nay xanh thẫm
Trên núi Hồng hoa nắng vẫn còn bay

Người họa sĩ say đời bên giá vẽ
Bức tranh quê xanh một màu tươi trẻ
Hà Tĩnh thương chiều quê in bóng mẹ
Đôi vai gầy nặng gồng gánh nuôi con

Bóng em nhỏ tan trường trong gió cát
Dáng anh tôi vất vả đời mưa nắng
Vai áo gầy đổ xuống bóng thương yêu
Hà Tĩnh ơi, lòng đã vấn vương nhiều



Bài viết này Chân Tình thân mến tặng anh trai VH, bạn ST và các cô chú, các anh chị  và các bạn quê hương Hà Tĩnh



Cơn Mưa Rào 18:35 11 tháng 7 2012

Chơ đi mô rồi cụng nhớ về Hà Tịnh... câu hát của người Hà Tịnh đã lắng đọng trong mỗi một người con Sông La Núi Hồng,là một phần hành trang lúc xa Quê Hà Tĩnh. Câu hát tâm tình mãi ngân nga rung động lòng người, không chỉ là người Hà Tĩnh mà cả khắp mọi vùng quê, vượt biên giới lan tỏa khắp bốn biển năm châu... Với tôi kẻ trai Thạch Hà viễn xứ nơi đất khách quê người thì Quê Nhà là niềm thương, nỗi nhớ, là điểm tựa tinh thần, là ký ức tuổi thơ, là ấp ủ mai sau, là niềm tự hào và cũng là nặng nợ tâm tư... vì Hà Tĩnh là quê tôi là mảnh đất chôn nhau cắt rốn của tôi, nơi cho tôi vườn ươm tuối thơ và rồi đi xa hơn nữa -nhưng tôi biết nơi quê đó luôn vẫy gọi tôi về !
Với tôi thật nhỏ nhoi trong cái mênh mang của Quê Hương, dẫu biết rằng:
Nắng vàng một chút tình tôi
Rét quê chẳng đủ ấm hơi đêm trường !...
....nhưng tôi vẫn gửi về Quê một chút nắng vàng cho ngày đông giá buốt, gửi một giọt nước mát cho mùa hè nóng rát, gửi niềm vui khi cuộc sống đi lên, gửi nỗi buồn khi mất mát đau thương, gửi cả giận hờn pha lẫn chút không ưa... 

La Hồng Quê Hương lớn là chiếc nôi vĩ đại cho Làng Rèn Trung Lương - vâng thật đúng như vậy: Hồng Lĩnh với dãy Mồng Ga, với rú Cột Cờ, với đỉnh Thiên Tượng đã muôn đời che chắn bão giông của biển dữ; La Giang không biết tự bao giờ chia nhánh nhỏ Minh Giang chuyển dòng nước mát cho con người, cho đồng ruộng xanh tươi-dẫu có vật vã qua mùa mưa lụt cũng giữ lại phù sa bồi đắp. Với quê ngoại của tôi, vẫn còn mãi lời ru của mẹ, còn mãi những chiều tà ra đê thả diều cùng chúng bạn trên bờ đê La Giang ôm ấp xóm nhỏ thân thương:
Quê tôi có rú cột cờ
Có ai tát nước bên bờ Sông La
Minh Giang nhánh nhỏ về nhà
Trung Lương cửa cống điều hòa vào ra
Bờ đê thảm cỏ mượt mà
Lưng trâu diều thả* chiều tà vi vu...
Bình yên Quê Mẹ lời ru*
Vượt qua mưa lụt mịt mù phong ba.
Cuộc sống ở quê tôi thật là hiền hoà và dễ thương nếu như không có mùa mưa lụt. Mùa mưa lụt ở quê tôi vất vả lắm các bạn à. Nhưng tuổi thơ tôi sao hồn nhiên quá đỗi, tôi thường ước có mùa mưa lụt để được chèo thuyền đi chơi. Tuổi thơ tôi ngây ngô là thế, tôi đâu có biết được rằng với điều ước của tôi sẽ gây vất vả cho biết bao nhiêu người phải chống chọi mùa mưa lũ. Đơn giản như bố tôi sáng sáng phải chèo thuyền cả cây số đưa mấy anh em tôi đi học, trưa lại đón về, chiều đưa đi, tối đón về. Sự vất vả của bố mẹ hồi xưa tôi đâu có hiểu hết được bởi lẽ tâm hồn còn ngây thơ quá. Để bây giờ mỗi lần nghe tin bão ở quê nhà tôi lại ước: “ước gì ở quê không có mùa mưa lũ” để bố tôi không còn vất vả, quê tôi không còn nỗi lo chống chọi với thiên tai lũ lụt.

Giờ tôi đã xa quê nhưng tôi vẫn nhớ biết bao nhiêu kỷ niệm với thời thơ ấu. Tôi lại tự hỏi lòng mình vì sao tôi phải xa quê? Nhưng khi tôi nghe được bài hát "Nỗi lòng xa xứ" tôi lại não cả lòng “ Ta tìm gì đây giữa xa hoa thị thành?” thì tôi biết rằng tôi xa quê cũng chỉ vì cuộc sống mưu sinh mà thôi, và đi tìm cho mình một cuộc sống tốt hơn ở đất khách quê người. Quả thật khi đi xa mới thấy nhớ gia đình, bạn bè, nhớ quê hương đến thế. Tại vì sao mỗi lần về quê nghe những bài hát Hà Tĩnh mà tôi không có cảm xúc gì? Mà khi tôi xa quê tôi càng nghe càng thấy thấm thía từng câu chữ. Bởivì khi ở quê thì tôi đâu còn phải nhớ quê nữa. Còn khi xa quê thì nỗi nhớ càng ngày càng nhiêù hơn, da diết hơn. Mỗi năm tôi thường mong rằng tết nhanh nhanh đến để tôi được về nghe tiếng mẹ đẻ “ Mô, tê, răng, rứa”, được đoàn tụ bên gia đình, được gặp bạn bè và ôn lại những kỷ niệm của một thời ấu thơ. Tôi đã tự hứa với lòng mình khi còn độc thân tôi sẽ cố gắng về thăm quê mỗi năm 1 lần. Dù mai này ở đâu đi chăng nữa trái tim tôi vẫn luôn hướng về Hà Tĩnh thân yêu- Nơi mà tôi đã sinh ra và lớn lên.
Dù bạn là ai? bạn đang làm gì? bạn đang ở đâu? cũng xin hãy luôn nhớ về mảnh đất Hà Tĩnh thân yêu nơi mà đã nuôi chúng ta lớn lên bạn nhé!
Cảm ơn Mưa người đã viết tiếp bài viết của Chân Tình nhé, bạn thật không hổ danh Trai Hà Tĩnh.


candy
23:17 11 thg 7 2012
sao mà chị ba của út dạt dào tình cảm quá vậy ta?
hà tĩnh mình ơi có biết không
mặc dù chưa đến vẫn nhớ mong
ước chi sẽ được dừng chân ghé
một lần cho thỏa khát khao lòng
út qua thăm chị ba nè!
Trả lời nhận xét này

ܓܨღღChân Tìnhღღܓ
09:09 12 thg 7 2012
Hà Tĩnh khúc ruột của miền Trung
Tình người chân chất đến lạ lùng
Thiên nhiên hà khắc không ưu đãi
Lòng người tuyệt lắm vẫn kien chung
.
Ghé thăm HT một lần cho biết em gái àh... nghe giọng "chi, mô" rất ngọt ngào


Ngày mai trời lại sáng
16:17 12 thg 7 2012
Một miền đất xoay tròn nắng gió 
Vẫn đứng lên trước bão tố phong ba 
Hà Tĩnh đó đất trời vẫn nở hoa 
Đất và người vẫn giang tay chào đón .....
Hổng biết có phải vậy không nũa ...doán thế -....
Trả lời nhận xét này

ܓܨღღChân Tìnhღღܓ
09:46 13 thg 7 2012
Một Hà Tĩnh yêu thương
Những ý chí kiên cường thán phục
Tấm lòng người chân chất
Một Hà Tĩnh thật tự hào
.
CT cảm ơn anh đã ghé thăm, chúc anh một ngày mới nồng nàn yêu thương


SÔNG_QUÊ
12:45 18 thg 7 2012
Hỡi "Chân Tình" em có phải là con của đất Hà Tĩnh không? mà răng viết về Hà Tĩnh hay đến vậy. Tình cảm sâu lắng quá. Cảm ơn em đã gợi lại cho anh biết bao tình cảm về quê hương HT, đã hơn 35 năm rồi không trở lại Quê Nhà. Ôi HT răng mà thương mà nhớ....
Blog đẹp, tình cảm cũng rất chi là "Chân Tình". Thank"s
Hiển thị tất cả trả lời 3

ܓܨღღChân Tìnhღღܓ
10:15 19 thg 7 2012
Giọng nói quê mình.. răng mà thương mà nhớ
Có đi mô chừ... giọng nói quê mình vẫn thế
Vẫn ngọt ngào... vẫn mô tê rứa răng...
Khúc ruột miền Trung... răng mà thương thương thế..