Chẳng biết duyên mình đến từ đâu
Một hôm mình gặp giữa vườn ngâu
Em đi gót nhẹ hơn ngâu rụng
Sợ chạnh lòng anh những nỗi đau.
ܓܨღღChân Tìnhღღܓ
21:41 26 thg 9 2012
Em thương hoa ngâu nở
Khiến chúng mình cách xa
Đau đáu trăng mười sáu
Khuyết vành chia ngày qua
Ngâu nở trên Ngân hà
Ngưu Lang mơ Chức nữ
Ngâu rụng trước sân nhà
Anh có nghe xót xa..
Ở bên kia xứ lạ
Mười bốn có khuyết trăng
Lòng em không bình lặng
Mưa bao giờ thôi giăng...!!!
12:19 27 thg 9 2012
Trăng đêm nay... mờ nhạt lắm em
Bới cơn giông tố... kéo bão về
Trời đêm nay... mưa rơi nghe lạnh
Thu về... thêm nỗi nhớ vòng quanh..!?
Đêm không em... anh có gì vui..?
Bốn bề vắng lặng... đêm u tịch
Phương trời cách biệt... thiếu tiếng cười
Trăng cũng u buồn trong tĩnh mịch..!!
Ngày dài, đêm cũng thành vô tận
Khi chúng mình... hai đứa hai nơi..!
Em đó, anh đây... đời vô phận
Tình thơ đọa đầy... thêm nhớ thương...!!
ܓܨღღChân Tìnhღღܓ
21:56 29 thg 9 2012
Đêm nay trăng xẻ làm đôi
Nửa nơi quê mẹ nửa người viễn phương
Gửi theo trăng những yêu thương
Gửi về nơi đó vấn vương đong đầy
Trung thu trăng sáng đắm say
Nhớ người nhiều lắm... mắt cay... lệ nhòa...
21:25 9 thg 10 2012
Vầng trăng mọc ở biển khơi
Cùng trong một lúc...góc trời soi chung
Đêm xa ai đó sầu mong
Thâu canh ai nhớ...mơ màng nhớ ai..?!
Trong bất giác của những tiếng đêm, trong khoảng không của bóng tối vô thường như tĩnh lặng, trong niềm trống vắng ấp ủ được giấu kín nơi đáy tâm hồn. Có khi nào em tự hỏi nỗi nhớ của mình mang tên ai? mang trong đó những gì, hay chỉ là những trống vắng gieo mãi những niềm nhớ ấy trong một tâm hồn đầy huyễn hoặc. Những ảo vọng ngày qua cũng chẳng còn, và tiếng yêu nào đó vẫn hát trong em. Một bầu trời thu ấm áp, lặng chờ khúc đông sang bên một vòng tay ấm …và em đang lặng thinh trong niềm nhớ và chờ một tiếng đông sang gõ cửa với những hạnh phúc và bao an lành.
Trời mùa Thu..! Ngày tháng phía anh mưa
Trời mùa Thu..! Ngày tháng phía anh mưa
Em là nắng...ngại ngùng trong ước hẹn
Tóc em bay...giữa mùa hoa kỷ niệm
Tiếng em cười...là mộng giữa đêm khuya..!
Trong giấc mơ anh đón bước em về
Em lộng lẫy như mùa trăng thiếu nữ
Để ngàn đêm anh buồn trong nỗi nhớ
Thiên thu dài chưa đủ tiếng yêu em...!
Tình và em...Mang anh vào nỗi nhớ
Nhớ em nhiều...Nhưng chẳng thấy em đâu.
Không có gì ngăn được anh
Không có một chướng ngại nào ngăn tình trao em tha thiết
Dẫu tình ta dường như cách biệt
Giữa biển người và cả một đại dương..!
Em chợt thức tỉnh trong một giấc mơ đêm, em chợt sợ điều gì đó xa xôi như bỗng dưng như đang muốn xích lại thật gần….. Có phải lá vàng cuối thu đã làm cho giấc mơ vô tình kéo cái lạnh của đông mang vào trong giấc ngủ của em…. Có phải giấc mơ lại đưa em về những miền xa xăm nơi đó chỉ có biển mênh mang, đất trời bình yên của riêng anh và em
Yêu em...
Anh như gió trời thổi mãi ngoài khơi
Vượt sóng gào mong tìm về bờ bến
Bởi anh biết em sẽ là đích đến
Dẫu em chẵng bao giờ là của riêng anh..!
Anh là ngày...và em sẽ là đêm
Thời gian chia đôi làm cho anh càng nhớ
Ảo mộng yêu không làm anh hoảng sợ
Mong đêm thật dài đễ còn mãi giấc mơ..!
Yêu em...
Anh yêu cả nỗi quạnh hiu
Bên mãng đời này anh hoàn toàn trống vắng
Yêu em...
Có những đêm, anh nguyện cầu...thầm lặng
Mong một ngày ta sẽ được gần nhau..!
Một dại dương xanh... một chân tình anh
Một dại dương xanh... một chân tình anh
Chứa một trái tim nồng nàn tha thiết
Tinh yêu trong anh dừơng như bất diệt
Vần thơ thương bắt nhịp nối đôi bờ
Xòe tay hứng giọt mưa trời
Xòe tay hứng giọt mưa trời
Vẽ lên mây tím bóng người em yêu
Ngày thương đêm nhớ bao nhiêu
Vần thơ trải kín những chiều chờ mong
Tình ơi ! tình gọi ấm lòng
Cho tim nghẹn nấc chờ trông tin người
Mắt buồn chảy xuống giòng tơi
Để mi mang nặng rã rời tiếng tương
Ngày mong khắc khoải đêm trường
Sầu nhân đôi mấy lần thường đi qua
Chao ôi ! tim lặng mắt nhòa
Buốt sao là buốt mặn hòa trên môi
Mưa rơi cùng lệ về đôi
Trời than em thở vọng lời xót nhau
Người ơi người mãi nơi đâu
Tím khung trời nhớ giọt châu nhạt nhòa…
Và chợt, em khẽ thấy tim đập nhanh với những nhịp đập loạn xạ, thở dốc với những khoảng lặng không thể thoát ly, em bỗng ủ rũ đến lạnh lẽo cả căn phòng trống, nơi mà hàng ngày em vẫn thức chào ánh bình minh, vẫn ngắm nhìn những khoảnh khắc cùng mùa bên tiếng nhạc ngây ngất tâm hồn, bên tiếng gió hòa vào tự khúc của thiên nhiên như đầy mê hoặc…. Em bồng bềnh, em bay bổng là thế, đôi khi em lại thèm khát cái cảm giác mạnh mẽ. Cái cảm giác như muốn phá bỏ cái bộ máy cũ kỹ và quy tắc trong em. Em muốn tâm hồn ta thoát ra khỏi thể xác với những ý tưởng xa vời, em muốn tất cả dung hòa trong nó, trong tiếng thở than của một ít trái tim. Và dung hòa luôn cả cái nỗi nhớ dường như đang vô chủ đêm nay, vô chủ vì không phải nó không có một cái tên. Mà vì em muốn nó vô chủ để em dịu đi những cháy bỏng kia một ít, dịu đi những nỗi niềm cào xé mãi nơi con tim…
Có phải em đang khờ dại, đang ngây ngô với chính trái tim mình? Tâm hồn em dường như đang bị ai đó đánh cắp, hay em đang muốn đánh cắp tâm hồn ai đó để giấu kín cho riêng mình…chẳng phải người ta thường nói: ''Yêu một người là đánh cắp tâm hồn người ấy, để cho người ấy biết rằng - trong sự đánh cắp ấy, tâm hồn người ấy bao la, trong sáng và tràn đầy sinh lực biết nhường nào. Tất cả chúng ta đều đau khổ vì một điều: không được đánh cắp nhiều như mong muốn. Chúng ta đau khổ vì sức lực tràn trề trong mình mà chẳng ai biết khai thác lấy, để chúng ta có được cơ hội khám phá chính mình…’’
Vắng em rồi...chợt tưởng đã sang đông
Sương phủ trắng...tình xanh màu dĩ vãng
Chiều biển nhớ...xôn xao từng ngọn sóng
Chợt nhớ em...trong nỗi nhớ vô cùng
Anh còn đây con phố cũ rêu phong
Trời vào Thu hai bàn tay đón gió
Bước chân đi vẫn dài theo thương nhớ
Em xa xôi có mắt đợi môi chờ...!?
Trời mùa Thu..! Ngày tháng phía anh mưa
Em là nắng...ngại ngùng trong ước hẹn