Sáng hôm nay, đọc thơ nghe rất lạ
Hai tâm hồn hình như đã ... nhớ nhau
Từng lời thơ, ôi, sao quá ngọt ngào
Như đã hẹn một thuở nào xa lắm
Dang đôi tay hứng vào muôn tia nắng
Nghe ấm lòng ngỡ em cạnh bên anh
Gọi thì thầm, e ngại gió hờn ghen
Làm cho mộng không còn nguyên vẹn nữa
Đừng em nhé, đừng bao giờ em hứa
Trong đời này yêu chỉ có anh thôi
Lời vội vàng theo ngọn gió, phai phôi
Anh sẽ khóc ở bên đời hiu quạnh
Hãy yêu anh trong trái tim, sâu đậm
Không bằng lời mà bằng những nhịp chung
Để mai sau dù mái tóc bạc dần
Tim vẫn đỏ, mình vẫn gần nhau mãi
Sáng hôm nay, lòng không còn trống trải
Cảm ơn đời hãy còn đấy, tình yêu!
Đông có về, dù hoa tuyết rơi nhiều
Anh không lạnh khi nâng niu tình ấm ...
Chiều bâng khuâng... trong lòng em lại nhớ...!
Một người xa... lại nhớ một người xa...!!
Chẳng hiều sao... tim bồi hồi thật lạ...!!
Biết đâu người... lại đi nhớ người ta...?!
Chắc có lẽ... tại em hờn ghen quá...!
Muốn được thương... được nũng nịu dỗi hờn...!!
Muốn được cưng… được nhõng nhẽo nhiều hơn…!!!
Muốn được dựa… vào vai anh mà khóc
Anh trai nhé… đừng chê em là ngốc…!
Ngốc hay hờn… hay giận dỗi vu vơ…!!
Nhưng Ngốc cũng… biết thương và biết nhớ….!!!
Chờ vần thơ… theo sóng nhỏ đi về….!
Ngốc muốn nghe…. bản Sonata đê mê
Ngốc muốn nghe…. bản Sonata đê mê
Bản dương cầm… anh họa trên bàn phím
Im lặng nghe… trái tim mình loạn nhịp
Để hồn ai… cứ thơ thẩn bồi hồi…
Đây đâu phải… tình đầu mà bối rối…!
Chẳng phải thề… “chỉ yêu mỗi anh thôi”!
“
“
Suốt cuộc đời… chỉ yêu anh thôi nhé!”
Vì tim em… khắc đậm bóng anh rồi…!
Đọc thơ anh…. em xao xuyến bồi hồi…!
Hình như đã… nhớ thơ anh nhiều quá…!
Để đêm nay thấy lòng mình thật lạ…!
Nhớ thơ …? hay… là em nhớ người xa…?!
Chân Tình & LAD.USA
23/03/2012
23/03/2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét