Nỗi nhớ
Nỗi nhớ âm ỉ cuộn lên từ bên trong. Giờ này chắc anh cũng thức dậy rồi.
Nơi đó nơi em chưa từng đặt chân đến….“Ừ, thì em nhớ anh!Dẫu biết nỗi nhớ cũng chỉ là nỗi nhớ.Như ngôi sao xa lạc vào muôn thuở.Biết chẳng bao giờ anh thuộc về em!” Em
là nước, lúc lạnh có thể đông cứng làm tê dại những bàn tay, lúc nóng thì lại
tan ra thậm chí có thể sôi nóng bỏng. Nước có thể chạy đến mọi nơi, em cũng thế,
nơi nào có gió, có anh - em sẽ đến. Nước mềm nhưng không yếu, em có thể đau
nhưng không khóc dù là đơn độc. Dù là vô vọng, em sẽ vẫn đi về phía anh, đi về
phía mênh mông. Người ta bảo chẳng có gì điên hơn là chạy theo gió, nhưng nước
vốn không thể níu giữ được gió - nước chỉ có thể tan ra rồi chạy theo gió, để một
lúc nào đó nói cho gió biết “gió dừng thì nước lặng”, rằng nước chính là nơi dừng
chân của gió.
Em đi về phía anh,
đi về phía mênh mông…
“Bằng những ảo ảnh đã hoá thành cuộc sống.
Hãy đón em với vòng tay ấm rộng.
Và
nụ hôn dài,... dài đến triệu năm không?”
Chẳng có nụ hôn nào dài đến triệu năm đâu anh, cũng như tình yêu
vốn chẳng là mãi mãi. Nhưng em cũng có sống mãi trên đời đâu, em cũng chẳng cần
những thứ bất tử mà mọi người chạy theo. Với em tình yêu đơn thuần là khoảnh
khắc, là những rung cảm tự đáy lòng. Giống như nước - tình yêu của nước là gì
nhỉ? Là những gợn sóng khi gió thoảng qua dù là gió vô tình. Những gợn sóng lăn
tăn từ đáy dòng nước cuộn lên trên bề mặt.Trông thì hiền hoà bởi đơn giản chỉ
là gợn sóng nhưng dưới lòng nó là bão giông?
... và em sẽ ở đây
chờ anh về.
Trái tim em vẫn ấm chỉ có bàn tay là lạnh.
Và em thích thế. Em vẫn thích nhìn gió thổi và mong được bay cùng gió chứ em
không thích gió dừng lại, rồi ở yên một chỗ với nước. Như thế gió không còn là
gió - mạnh mẽ và phóng khoáng - dù là cô độc. Còn nước cũng chẳng còn là nước,
chẳng còn đằm thắm đợi chờ gió mà sẽ yếu đi thì sao?
Dòng
đời mong manh thật nhưng em là nước! Và em sẽ chờ anh, cho đến khi nào có thể…
Sưu tầm
|
|
|
|
|
|