Trang

"Những con đường anh đi rồi cũng đưa anh về bên em"

Chủ Nhật, 26 tháng 5, 2013

Thênh thang trên phố chiều nay

Phố biển chiều nay sao chợt bình yên đến lạ, em cứ thênh thang trên từng góc nhỏ quanh co của con đường dẫn lên đỉnh núi. Từng hàng cây như cựa mình trỗi dậy bật những chồi non. Lại chợt giật mình xuân như qua rồi nhỉ? Hạ đã ghé với những cánh phượng hồng rực lửa gọi hè sang... Cũng nhanh thật cái dòng thời gian trôi…em chỉ biết thốt lên ôi chao một cái là mọi thứ đã qua mất rồi. Cuộc đời cứ thế cũng hư thực trong em… những vần thơ ấm áp của anh cũng theo em trên lối nhỏ chiều nay… 




Đôi khi muốn làm cơn gió
Bay về phương đó thăm em
Xôn xao tình yêu mở ngõ
Ngọt ngào môi mắt nồng trao

Và đêm qua mơ..rất thật
Mình cùng tay nắm bàn tay
Quên đi dòng đời tất bật
Chỉ còn... hai đứa đắm say

Nhưng... anh không làm cơn gió
Sợ nhiều, lúc gió tan đi
Là khi em quên anh đó
Thôi đừng làm gió mà chi...

Đôi khi muốn làm tia nắng
Nhẹ nhàng rơi xuống vai em
Để cho mùa Đông thu ngắn
Cây tình yêu nẩy mầm xanh

Và đêm qua mơ... hạnh phúc
Ôm choàng, bát ngát trời mây
Giận hờn để cho... người khác
Chỉ còn... hai đứa đắm say

Nhưng... anh không làm tia nắng
Nắng thường đi vắng ngày mưa
Biết đâu nhìn mây lãng đãng
Em buồn, tội nghiệp ghê chưa...

Cho anh làm tim em nhé
Giữ trong lồng ngực đam mê
Từng nhịp đong đưa nhè nhẹ
Không còn sợ phút từ ly

Cho anh làm tim em nhé
Như là... chẳng thể xa nhau
Cuộc đời trôi dần cũng thế
Bạc đầu, tim vẫn đỏ au...

Rủi khi lạc bàn chân bước
Qua bờ bến lạ... anh vui
Chợt nhớ thương em quay quắt
Tìm về chốn cũ mà thôi..




Mỗi ánh bình minh em hư ảo trong làn sương phủ mờ, len lỏi trong từng đọn tóc rối, để khi ánh nắng vàng rớt xuống em chỉ kịp nhìn sự hối hả, xô bồ và ồn ào hẳn trên những bước chân. Và rồi khi chiều buông ấm áp, mọi thứ như trầm lắng và nôn nao đến lạ thường…




Chiều hoàng hôn...nắng vàng buông thật khẽ
Sóng nhẹ đưa, bài thơ của anh về
Nơi bến kia, giờ dưới ánh trăng thề
Gió nhẹ ru... đưa người vào giấc mộng

Chiều nơi em mây lang thang trời rộng
Bãi cát dài trải nỗi nhớ nằm im
Đàn hải âu... vờn sóng như kiếm tìm
Lửa yêu thương chẳng bao giờ lụi tắt

Chiều nơi em.. mưa cũng buồn lay lắt
Từng giọt thương, giọt nhớ cứ đẩy nhau
Mưa nhớ anh, trời buồn nhả giọt châu
Em nhớ anh... tràn biển những giọt ngâu...

Mấy chiều qua sóng chẳng về bến đậu
Phố biển chiều.. nghiêng nỗi nhớ hanh hao
Phố buồn thôi... chứ có giận đâu nào...?
Buồn cơn gió... đem thơ về hơi trễ...

Phố chiều nay... mây hồng giăng đầy nhé
Gió yêu thương.... mang thơ của người về
Mang tình yêu, của người sống xa quê
Cho hoàng hôn hạnh phúc vui tràn trề...!



Người người bước qua nhau, từng cặp đôi nào rảo bước êm trên con đường nhựa, họ ấm áp nhìn nhau với ánh mắt yêu thương. Tiếng nói chuyện cũng chẳng còn ồn ào. Đâu đó lác đác vài hạt mưa thưa thớt, như lọt thỏm trong dòng người đông đúc mỗi buổi chiều sau giờ tan sở họ thường đi bộ lên đây vừa đi thể thao vừa hóng mát ngắm biển…quanh em tràn ngập hình bóng của anh…


Phố biển chiều vắng là thế, hay em chẳng để ý đến ai, chẳng màng tới xung quanh còn nhiều thứ khác đang vẫn còn xô bồ bao chóng vánh. Hay em  lạc bước thẫn thờ kiếm tìm một bờ vai mạnh mẽ, một đôi chân vững chãi lướt nhẹ trên những con đường quen. Một tiếng cười anh hay một trái tim đồng cảm, thênh thang cùng em đi dưới phố chiều ngoan…